elevenbassa: (7)
Tui có một thời gian hay phát âm vớ vẩn 2 từ này, thế mà đời đẩy đưa thế nào, trong cùng 1 khoảng thời gian tui đc xem 2 cái phim nội dung đại khái có 1 anh yakuza học nghệ rakugo làm tui mê đắm tột cùng, khiến tui phải thề thốt rằng cả đời sẽ ko bao h phát âm nhảm nhí 2 từ này nữa. Phim hay, rất hay, cực phẩm - tui phải thừa nhận, đến mức mà mỗi ngày xem phim là 1 ngày vui của tui. Dù cả tuần tâm trạng tui có down cỡ nào thì chỉ cần có thể xem phim, tui liền vứt hết đao điếc j đó ra sau đầu.

Tui trước giờ là ng cuồng seiyuu vì tui thích nghe giọng nói người khác, đồng thời qua một số phim phọt tui cũng có biết sơ sơ và để ý chút chút đến rakugo vì tui cho rằng 2 cái nghề này có liên quan nên khoảng 1 năm trc, khi có thông báo chính thức về 1 cái anime về rukugo tui đã quyết sẽ đưa nó vào tầm ngắm. Đó là cái duyên đưa tui đến với Shouwa Genroku Rakugo Shinjuu. Tui thích rakugo shinjuu, vô cùng thích, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ý tui là từ những phút đầu tập 1 ấy. Thích nhiều đến mức mà tui chẳng kiếm nổi từ để tả về nó, mà tui nghĩ cũng ko cần vì thực sự có quá nhiều người khen rồi, đời tui chắc chưa bao giờ gặp được sự đồng thuận lớn như thế trong giới anime blogger về cái sự hay của rakugo shinjuu. Còn với tui rakugo shinjuu là 1 tập hợp của những thứ tui thích được sắp xếp một cách thông minh, đầu tiên là việc nó là anime này, có bối cảnh Nhật Bản thời Shouwa thực ra tui thích thời Taisho hơn nên mọi người ai cũng mặc wafuku này, kể về câu chuyện về rakugo này, tạo hình nhân vật mê người này đặc biệt là kikuhiko, dàn nhân vật đông đảo mà ai cũng có chemistry, giữa sư phụ yakumo và yotaro, giữa yotaro và konatsu, giữa sư phụ yakumo và konatsu, đặc biệt giữa kikuhiko thời trẻ và sukeroku này,... Nói chung là tui thích tất. Đối với riêng tui, rakugo shinjuu khơi gợi lại cho tui tình yêu với anime, tình yêu mà tui suýt thì cho trôi tuột đi mất vì dạo gần đây ko xem đc phim hay, nó cũng cho tui thấy lại cái phép màu mà Shingeki no kyojin hay Honey and clover đã từng mang đến cho tui. Đó là cái cảm giác chờ đợi mỏi mòn đếm từng ngày cho đến lúc phát sóng, mê đắm từng chi tiết nhỏ nhoi cỏn con nhất, hú hét trong lòng vì một cái liếc mắt, một lời nói bâng quơ hay tiếng thờ dài, lùng sục tất cả những thông tin dù chỉ có chút liên hệ, sốt ruột theo dõi từng cái bình luận hay review nhảm nhí nhất,... Rakugo shinjuu đã cho tui sống lại những ngày tháng tràn đầy nhiệt huyết thế nên đừng hỏi sao mà tui thích nó nhiều vậy. Hơn nữa rakugo shinjuu, một lần nữa xác lập lại trong tui thể loại phim-mà-tui-ưa-thích-nhất cùng với cách mà tui sẽ phản ứng khi gặp phim-mà-tui-ưa-thích-nhất, nói ngắn gọn là thích là như thế nào và làm thế nào để thích ấy. Điều này đối với tui mang ý nghĩa to lớn nhiều lắm vì tui một thời gian dài lạc lối trong những thứ mình ko thích.

Có nhiều yếu tố mang lại thành công cho rakugo shinjuu các anh chị blogger bảo thế, một trong số đó là seiyuu, tui dám khẳng định thế. Rakugo là nghệ thuật kể chuyện, anime về rakugo mà lồng tiếng ngu si thì cả cái phim nát bét. Tui biết thế, producer-san cũng biết thế, director-kun lại càng biết thế nên chúng ta may mắn có dàn seiyuu miễn chê ko như cái anime Haruchika j đó, mợ nó nghe cái giọng eo-éo-giả-vờ-cứng của Hanae natsuki lồng cho anh giáo viên lạnh lùng là tui muốn nôn rồi. Chú Seki tomokazu lồng cho yotaro – hoàn hảo, chú Yamadera kouichi – người nghe nói đã học qua rakugo, lồng cho sukeroku – không thể hợp hơn, chú Ishida akira lồng cho sư phụ yakumo/kikuhiho thời trẻ – cháu xin lỗi vì đã nghi ngờ chú *cúi đầu*. Quả thật khi nhìn dàn cast, người tui lo lắng nhất là Ishida-san, ko thể trách tui đc vì lòng tui có bóng ma với chú. Lần đầu biết tới chú qua Psycho-pass, cũng có ấn tượng vì giọng chú khá nổi bật mà cái anh chú lồng cho khá likeable, lần thứ 2 là akise aru của Mirai nikki, nói thật tui thấy hơi phiền, giọng chú hơi eo éo, mà cái thằng nv chú lồng đang bình thường thì tự dưng không đầu ko cuối nhảy ra nói chuyện yêu đương với thằng nv chính làm tui có phần nuốt ko trôi, đặc biệt là khi chú voice cho cái thằng uryuu ryunosuke của Fate/zero, tui ghét thằng đó, thằng mạt rệp khốn nạn, mà chú lại diễn đạt quá cơ, làm cho thằng đó khốn nạn thêm vài phần, làm tui ghét nó thêm mấy chục phần, tiện thể ghét lây sang cả chú một thời gian. Từ đó trở đi ấn tượng của tui dành cho chú xấu đi theo từng nhân vật, càng ngày tui thấy giọng chú càng eo éo quá đà, đỉnh điểm là thời kì chưa cần biết ngô khoai sắn j, vừa nhìn thấy tên chú tui đã có cảm giác chống đối với nv rồi. Dạo gần đây ấn tượng mới tốt nên 1 tí do tui khá ship kaworu x shinji của Evangelion. Ko phải tui cho rằng chú kém cỏi j, ngược lại tui rất thừa nhận năng lực của chú, chẳng qua tui cho rằng chú chưa gặp được nhân vật phù hợp mà thôi, kiểu nhân vật sinh ra để dành cho chú, ngoài chú ra ko ai có thể diễn được ấy, như kiểu Kamiya hiroshi với Orihara izaya hay Kiuchi hidenobu với Hei. Cuối cùng với rakugo shinjuu tui nghĩ chú đã kiếm được 1 vai như thế. Tui hoàn toàn câm nín khi coi màn trình diễn của chú, quá xuất sắc, quá hợp vai, quá... tui ko biết khen j hơn, chỉ đành hú hét thầm lặng trong cơn mê đắm. Phải biết trong rakugo shinjuu chú đảm nhiệm lồng tiếng cho cả kikuhiko thời trẻ lẫn thời kì về sau này khi đã được xưng danh yakumo đời thứ 8, như thế ko khác j mình chú diễn 2 vai vậy, bởi vì chú diễn sao đó mà giữa 2 thời kì này có sự khác biệt đủ lớn để nhận ra quá trình trưởng thành nhưng vẫn đc tiết chế đủ để nhận biết đó là vẫn cùng 1 con người. Hơn nữa vai diễn này, tui cho rằng, đã thể hiện sự cố gắng lẫn nhiệt huyết của chú dành cho nghề, vì tui nghĩ nếu xét về giọng ko thôi thì chú ko phải là sự lựa chọn duy nhất, nhưng thêm những ngắt nghỉ, những đổi tông giọng, những nhấn nhá,... hết sức dụng tâm đã khiến chú là lựa chọn tuyệt đối đối với nhân vật kikuhiko/yakumo, tiện thể khiến kikuhiko/yakumo là nhân vật tuyệt đối đối với tui. Phải, tui thích kikuhiko thời trẻ lẫn yakumo thời già đấy, thích tất từ tạo hình cho đến tính cách nhân vật đấy, ý kiến j à?

Tiger and dragon thì khác, lúc đầu tui chỉ định xem để bù đắp chỗ trống của rakugo shinjuu, tiện thể bổ xung thêm tí kiến thức về rakugo, nên ban đầu thái độ của tui khá hời hợt tui muốn đạp vào mặt tui quá. Cơ mà may cho tui, t&g là loại phim mà càng xem thì tình cảm yêu mến bạn dành cho phim sẽ càng lớn. Tui ko hiểu tập 1 muốn nói j, tui thinh thích tập 2, tui chính thức đổ phim từ tập 3 và đến tập cuối thì tui nước mắt rưng rưng vì những chuyện đời lồng chuyện rakugo tràn ngập tình người, tình cha con, tình thầy trò, tình huynh đệ, tình đồng chí,... thôi thì đủ các thể loại tình. Thành thật mà nói nhiều lúc hành động nv lẫn diễn biến câu chuyện nằm ngoài phạm vi thấu hiểu của tui, nhưng tui cho rằng đó ko phải là chính yếu. Tui xem phim vì rakugo và chính cái yếu tố rakugo đủ nếu ko muốn nói là thừa thuyết phục thì vs tui phim đã win lắm rồi, từ câu chuyện đến người kể chuyện. Cơ mà kể cả khi ko tính đến rakugo thì tui vẫn thích t&g, công lao này thuộc về dàn nhân vật đông đảo hay ho mà dẫn đầu là anh Hổ đẹp zai. Tui thích ảnh, ảnh là nhân vật thực hay, hoàn toàn nổi bật hơn so với anh Rồng. Biết là nói thế này thì thực nhảm nhưng tui nghĩ sư phụ donbei thực sư là một rakugo-ka lão luyện, giọng nói trầm truyền cảm, nhấn nhá nhả âm đúng lúc đúng chỗ, đặc biệt là phần makura lúc nào cũng vô cùng hay ho hài hước, khiến tui sôi sục ý muốn đi coi rakugo thực ngoài đời.

T&G cùng với rakugo shinjuu truyền cho tui tình yêu vô cùng với rakugo, còn bồi đắp như thế nào là việc của tui. Tui muốn giỏi tiếng nhật hơn nữa, đến mức có thể nghe hiểu được những câu chuyện rakugo, chứ ko phải cái kiểu ù ù cạc cạc nghe câu được câu chăng như bây h. Nhưng tui ko biết phải học thế nào, học cố lên N1 ở Việt Nam hay xin tiền gia đình đi học tiếng bên Nhật rồi về chỉ để xem anime? Nhiều lúc tui cũng cảm thấy kinh hoàng vs bản thân mình quá, động lực làm những thứ to lớn đến từ những lý do nhỏ bé nhảm nhí. Gia đình tui mà nghe được chắc buồn lòng lắm.
elevenbassa: (7)
Blue gate crossing là 1 movie của xứ Đài về tuổi trẻ thật tử tế, nên tui đã hi vọng Our times cũng giống vậy, nhưng cơ bản thì nó ko đc vậy. Tui đã mang khá nhiều kì vọng đối với Our times từ khi vô tình coi trailer trên tumblr. Nhìn vào trailer, dù biết đây chỉ là câu chuyện tình yêu học trò vs mô-típ quen thuộc nhưng tui cũng đã nhìn thấy cái sự trong trẻo, tươi sáng, tuy có đượm tí mùi vị thất tình nhưng vẫn tràn trề thanh xuân, mà lại là thanh xuân của thập niên 90, cái thời kì mà tui cho là lãng mạn bậc nhất với mấy cái thư tay các kiểu nên thiệt sự tui đã vô cùng phấn khích.

Cơ mà có lẽ trailer 5’ đã tổng hợp lại những thứ đáng coi nhất rồi nên xem cái phim hơn 2 tiếng quả thực hơi phí thời gian. Cả cái phim dàn trải, thiếu liên kết, nhiều chi tiết tui cho là thừa thãi, chỉ tổ làm rối tâm lý nhân vật thêm. Như thế cũng ko sao đi, những cái này tui vẫn có thể nhắm mắt cho qua coi như ko thấy, chỉ cần cho tui 1 khoảnh khắc, có thể là 1 khung hình hay 1 câu thoại để tui ngẩn ngơ là đc. Nhưng Our times ko có, thiệt sự ko có, tui ko nhìn thấy tuổi trẻ, lại càng ko nhìn thấy tuổi trẻ của thập niên 90, tui cũng ko cảm nhận đc sự thân thuộc mà lẽ ra những phim thuộc dòng phim hoài niệm phải có. Thay vào đó tui chỉ thấy thiệt là hư cấu, mà hư cấu đúng kiểu ngôn tình. Thật ra ngôn tình chẳng phải cái j xấu vì mộng mơ thì ai chả từng 1 lần nhưng đây ko phải là cái mà tui kì vọng từ Our times.

Chậc tui biết là coi phim thì ko nên kì vọng nhưng thiết nghĩ nếu ko có tí kì vọng vào những j bộ phim có thể mang lại cho mình thì ng ta đã ko mất công coi làm j. Cái quan trọng có lẽ là tâm lý khi đi coi phim, phán đoán những j phim có thể mang lại, xác định những cái bản thân có thể nhận đc từ phim, từ đó chuẩn bị tâm thế đối mặt vs phim, có thế xem phim mới cảm thấy dễ chịu. Cơ mà Our times vẫn làm tui hụt hẫng quá, tui đã chuẩn bị tâm lý cho 1 cái thật đặc biệt, ai ngờ nó lại quá tầm thường như này.
elevenbassa: (7)
“Mình là Trương Sĩ Hào, cung Thiên Yết, nhóm máu O, mình ở trong đội bơi lội và clb ghi-ta.”
“Mình là Trương Sĩ Hào, cung Thiên Yết, nhóm máu O, mình ở trong đội bơi lội và clb ghi-ta.”
“Mình là Trương Sĩ Hào, cung Thiên Yết, nhóm máu O, mình ở trong đội bơi lội và clb ghi-ta.”

Cậu cứ đi theo hỏi ng ta suốt, cứ hỏi mãi, hỏi mãi, làm đến tui cũng thấy phiền. Cơ mà cậu dễ thương quá, dễ thương kinh khủng, nên tui chẳng thể nào mà ghét cậu được. Ánh mắt cậu, cái cuời của cậu, tươi rói kinh khủng, thanh xuân kinh khủng. Mà tui cũng nhất định ko bao giờ quên tà áo phất phới bay trong gió của cậu, nụ cuời nghiêng nghiêng nhuộm nắng của cậu. Tui muốn nhìn cậu nhiều hơn nữa, thanh xuân mà tui từng mơ về. Cậu cười với ng ta, cười tươi kinh khủng, mà cũng có phần đắc ý ghê gớm, mình ngon vậy làm j có đứa nào ko thích mình chứ. Ai mà ngờ...

“Nè Trương Sĩ Hào, cậu đã có bạn gái chưa? Bạn mình hỏi cậu đó.”
“Nè Trương Sĩ Hào, cậu đã có bạn gái chưa? Bạn mình hỏi cậu đó.”
“Nè Trương Sĩ Hào, cậu đã có bạn gái chưa? Bạn mình hỏi cậu đó.”

Mạnh Khắc Nhu ơi là Mạnh Khắc Nhu, em hỏi ng ta j mà nhiều thế, em đi theo nhìn người ta j mà nhiều thế, em đạp xe đua với ng ta j mà nhiều thế, để đến mức ng ta nhìn em cười rõ đểu, chắc mẩm con bé này thích mình rồi, bạn vs bè j ở đây. Chỉ tội là em đâu có thích ng ta, hay là có nhỉ, em chả biết. Em ba trợn thế đấy, em ngang ngược thế đấy, thế nên ng ta mới thích em, thế nên tui nhìn em mới thấy em thật trong trẻo.

“Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào, Trương Sĩ Hào,...”

Lâm Nguyệt Trân, em dành cả quyển vở, mua hẳn cái bút riêng để viết tên ng ta, viết bao nhiêu, bao nhiêu, để rồi cuối cùng thế nào lại thành ra “Kimura Takuya, Kimura Takuya, Kimura Takuya, Kimura Takuya, Kimura Takuya,...” Tui cứ nghĩ tui mà thất tình thì dám có khi tui cũng làm như em lắm, tui có cả đống Ninomiya Kazunari, Ohno Satoshi, Sakurai Sho, Aiba Masaki, Matsumoto Jun, Lương Triều Vỹ,... để viết cơ mà, thất tình thì ng ta vẫn cứ sống thôi, bớt một Trương Sĩ Hào thì lại thêm một Kimura Takuya thôi mà. Cơ mà thất tình thì thất tình đấy nhưng thích thì vẫn cứ thích, dù vứt hết giày vs kính bơi của ng ta, đốt hết tập vở lấy trộm của ng ta, thay tên Sĩ Hào bằng Kimura Takuya thì ng ta đi thi bơi em vẫn đến cổ vũ, vẫn hét thật to Trương Sĩ Hào cố lên! Thích mà vậy đấy, mà thất tình cũng là vậy đấy.

Chuyện tình tay 3 nhảm nhí A thích B, mà B lại thích C, nhưng mà hình như C lại thích A, thế nên thành ra đứa nào cũng thất tình. Cơ mà phim thiệt dễ thương, dễ thương từ cái kiểu cứ nhẵng nhẵng bám theo ng ta của Sĩ Hào, dù ng ta chả thèm để ý mà dông xe đi thẳng, rồi thì cái bức thư tình củ chuối Nguyệt Trân gửi Sĩ Hào lại kí tên Khắc Nhu, cho đến cái bí mật tế nhị vô cùng khi đi tiểu tiện, nước không đi theo quỹ đạo thẳng tắp mà rẽ ra nhiều tia như là… vòi sen của bạn Sĩ Hào.

Cái cột trong góc trên khán đài nhà thi đấu, là nơi mà bọn học sinh hay đến để bày tỏ mấy suy nghĩ thầm kín khó nói. Khắc Nhu hay đến ngồi chỗ cái cột đó, rồi sau này Sĩ Hào có đến một lần, tui cứ khúc khích nghĩ cậu viết gì, chả nhẽ lại là phiên bản nam của cái câu “MÌnh là con gái, mình thích con trai” của Khắc Nhu, nhưng cơ bản là ko phải. Ai dè đó lại là lời khẳng định của một Trương Sĩ Hào năm 2001 rằng “I was here.” Đúng vậy chứ, cậu đã ở đây mà, trọn vẹn ở đây mà.

Tui cứ vương vấn mãi cái hình ảnh 2 bạn cười với nhau thật tươi, đạp xe lao vun vút trên phố hướng đến một cánh cổng xanh vô hình vô dạng. Ánh năng đầu hạ nhuộm vàng nụ cười lẫn cái áo Hawaii phần phật bay trong gió của Sĩ Hào, để rồi trong đầu cứ lặp đi lặp lại từng lời của Khắc Nhu: “Sĩ Hào, ngắm nhìn chiếc áo sơ mi của cậu phất phới trong gió. Mình đã nghĩ, một năm, ba năm, hay năm năm nữa… Bọn mình sẽ như thế nào nhỉ? Cậu vừa tốt bụng, vừa hoạt bát, lại vô âu vô lo, càng lớn chắc cậu sẽ càng bảnh trai lắm. Mình có thể thấy cậu của nhiều năm sau. Trước một cánh cửa xanh khổng lồ, trong ánh nắng của buổi trưa hè, trên mặt vẫn còn lấm tấm mụn… Cậu đứng đó mỉm cười. Mình vội vàng chạy về phía cậu. Cậu sẽ lúc lắc đầu ra hiệu chào mình… Rồi ba hay năm năm sau đó, hay thậm chí lâu hơn nữa, rất lâu về sau… Bọn mình sẽ trở thành những người lớn như thế nào đây? Giống như thầy thể dục? Hay giống như mẹ mình? Mình chẳng thể nào thấy được bản thân, dù cho có nhắm mắt đi nữa. Nhưng mình lại thấy cậu, thật rõ ràng…”

Tui cũng như Khắc Nhu, không thể nhìn thấy hình ảnh bản thân trong một hay ba hay năm năm sau nữa, điều này khiến tui nhiều lúc buồn đến trầm cảm, nhưng với tinh thần fangirl trong sáng tui dám khẳng định tui có thể thấy Sĩ Hào, mà thấy thật rõ ràng... Ừ được rồi tui thừa nhận, trong phim này tui thích nhất Sĩ Hào.

Profile

elevenbassa: (Default)
elevenbassa

March 2017

M T W T F S S
  12 345
6789101112
13141516171819
20212223242526
272829 3031  

Expand Cut Tags

No cut tags