Our times - 私たちの疲れた時間
Tuesday, 5 January 2016 23:20![[personal profile]](https://www.dreamwidth.org/img/silk/identity/user.png)
Blue gate crossing là 1 movie của xứ Đài về tuổi trẻ thật tử tế, nên tui đã hi vọng Our times cũng giống vậy, nhưng cơ bản thì nó ko đc vậy. Tui đã mang khá nhiều kì vọng đối với Our times từ khi vô tình coi trailer trên tumblr. Nhìn vào trailer, dù biết đây chỉ là câu chuyện tình yêu học trò vs mô-típ quen thuộc nhưng tui cũng đã nhìn thấy cái sự trong trẻo, tươi sáng, tuy có đượm tí mùi vị thất tình nhưng vẫn tràn trề thanh xuân, mà lại là thanh xuân của thập niên 90, cái thời kì mà tui cho là lãng mạn bậc nhất với mấy cái thư tay các kiểu nên thiệt sự tui đã vô cùng phấn khích.
Cơ mà có lẽ trailer 5’ đã tổng hợp lại những thứ đáng coi nhất rồi nên xem cái phim hơn 2 tiếng quả thực hơi phí thời gian. Cả cái phim dàn trải, thiếu liên kết, nhiều chi tiết tui cho là thừa thãi, chỉ tổ làm rối tâm lý nhân vật thêm. Như thế cũng ko sao đi, những cái này tui vẫn có thể nhắm mắt cho qua coi như ko thấy, chỉ cần cho tui 1 khoảnh khắc, có thể là 1 khung hình hay 1 câu thoại để tui ngẩn ngơ là đc. Nhưng Our times ko có, thiệt sự ko có, tui ko nhìn thấy tuổi trẻ, lại càng ko nhìn thấy tuổi trẻ của thập niên 90, tui cũng ko cảm nhận đc sự thân thuộc mà lẽ ra những phim thuộc dòng phim hoài niệm phải có. Thay vào đó tui chỉ thấy thiệt là hư cấu, mà hư cấu đúng kiểu ngôn tình. Thật ra ngôn tình chẳng phải cái j xấu vì mộng mơ thì ai chả từng 1 lần nhưng đây ko phải là cái mà tui kì vọng từ Our times.
Chậc tui biết là coi phim thì ko nên kì vọng nhưng thiết nghĩ nếu ko có tí kì vọng vào những j bộ phim có thể mang lại cho mình thì ng ta đã ko mất công coi làm j. Cái quan trọng có lẽ là tâm lý khi đi coi phim, phán đoán những j phim có thể mang lại, xác định những cái bản thân có thể nhận đc từ phim, từ đó chuẩn bị tâm thế đối mặt vs phim, có thế xem phim mới cảm thấy dễ chịu. Cơ mà Our times vẫn làm tui hụt hẫng quá, tui đã chuẩn bị tâm lý cho 1 cái thật đặc biệt, ai ngờ nó lại quá tầm thường như này.
Cơ mà có lẽ trailer 5’ đã tổng hợp lại những thứ đáng coi nhất rồi nên xem cái phim hơn 2 tiếng quả thực hơi phí thời gian. Cả cái phim dàn trải, thiếu liên kết, nhiều chi tiết tui cho là thừa thãi, chỉ tổ làm rối tâm lý nhân vật thêm. Như thế cũng ko sao đi, những cái này tui vẫn có thể nhắm mắt cho qua coi như ko thấy, chỉ cần cho tui 1 khoảnh khắc, có thể là 1 khung hình hay 1 câu thoại để tui ngẩn ngơ là đc. Nhưng Our times ko có, thiệt sự ko có, tui ko nhìn thấy tuổi trẻ, lại càng ko nhìn thấy tuổi trẻ của thập niên 90, tui cũng ko cảm nhận đc sự thân thuộc mà lẽ ra những phim thuộc dòng phim hoài niệm phải có. Thay vào đó tui chỉ thấy thiệt là hư cấu, mà hư cấu đúng kiểu ngôn tình. Thật ra ngôn tình chẳng phải cái j xấu vì mộng mơ thì ai chả từng 1 lần nhưng đây ko phải là cái mà tui kì vọng từ Our times.
Chậc tui biết là coi phim thì ko nên kì vọng nhưng thiết nghĩ nếu ko có tí kì vọng vào những j bộ phim có thể mang lại cho mình thì ng ta đã ko mất công coi làm j. Cái quan trọng có lẽ là tâm lý khi đi coi phim, phán đoán những j phim có thể mang lại, xác định những cái bản thân có thể nhận đc từ phim, từ đó chuẩn bị tâm thế đối mặt vs phim, có thế xem phim mới cảm thấy dễ chịu. Cơ mà Our times vẫn làm tui hụt hẫng quá, tui đã chuẩn bị tâm lý cho 1 cái thật đặc biệt, ai ngờ nó lại quá tầm thường như này.