![[personal profile]](https://www.dreamwidth.org/img/silk/identity/user.png)
Tui lại mắc cái bệnh khảnh phim. Tức là cái thể loại xem j cũng ko thấy nuột, ko bàn chuyện hay dở, chỉ là ko thể nuốt trôi. Tình trạng này bắt đầu từ hồi tui xem mấy phim của bác Vương. Tui ko nói phim bác Vương phim nào cũng hay, chẳng qua nó có cái tính cô đặc, chuếnh choáng, mênh mang, một cái chất j đấy mà tui cảm thấy nó điện ảnh kinh khủng. Nói như vậy ý ko phải là những phim điện ảnh khác của Nhật hay bất cứ nc nào nó ko có tính điện ảnh. Chẳng qua phim bác Vương gần với cái từ điện ảnh trong tưởng tưởng non trẻ của tui nhất. A thôi tui ko muốn nói nhảm nữa.
Chính vì bởi cái tâm lý bứt rứt như thế nên tui quyết định sẽ coi 1 cái chi đấy đơn giản, thế nên tui chọn 1 cái đam mỹ dài tầm trung để đọc bừa. Cũng chẳng phải kiệt tác xuất thần j, đam mỹ nói đi nói lại vẫn chỉ là đam mỹ mà thôi, muôn đời mạnh ở những cái mạnh, yếu ở những cái yếu. Không phải là 2 nv xuất sắc j, plot cũng ăn may rồi từa lưa nhiều chỗ lắm. Tình cảm cũng có đi có lại, 1 ng chạy 1 ng đuổi, bỏ đi rồi quay về, tan hợp ko biết bao nhiêu lần, xiếc thì cũng có nhưng tui chỉ thấy dông dài, soái ca lại càng ko phải nói, cứ nhan nhản nhìn mà thấy ngứa mắt, nói chung là 1 cái đam mỹ điển hình thôi tuy tui cũng tin rằng tác giả cũng cố làm cái j mới đấy nhưng nó ko ra. Cơ mà lại khiến tui bận lòng ấy. Có lẽ tại câu chuyện 2 bạn đến với tui trong cái thời điểm năm mới cận kề, ai cũng có lọ có chai mà tui hơi bơ vơ một tí, nhìn thấy thg khác hạnh phúc đong đầy thì hơi chạnh lòng mà nhìn lại cái sự hẩm hiu của bản thân nên có hơi nhức mắt. Mà tựa truyện nói 2 bạn là những kẻ cặn bã mà tui chả thấy 2 bạn cặn bã chỗ nào cơ, thứ lỗi cho tui mắt cận đẹo kính nên nhìn 2 bạn tận tình đến thế, nhiệt tâm đến thế, soái ca đến thế ra thì kiếm ko ra cặn bã chỗ nào. Thôi tóm lại là các bạn có soái ca, tui thì ko nên tui ngồi nhà viết cho 2 bạn mấy dòng ko đầu ko đũa.
Ây ây chán quá nên tui đi chê bai 1 tí nhỉ. Nói đến cái mạnh của đam mỹ, cốt truyện dù có cố gắng phức tạp hóa đến đâu thì vẫn chung 1 mô-típ, khá đơn thuần, ko phải tốn công suy nghĩ, cái j ko hiểu thì next, cũng ko ảnh hưởng đến câu chuyện. Cái yếu thì cũng tại đơn thuần quá nên ko có cái chi mới cả, nhiều lúc rất nhàm chán, đến cảnh xiếc tui cũng chả thèm xem, toàn tua mạnh, có j đâu mà xem, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy đông tác này nọ kia mà cứ thích nói dông dài, tui chịu ko thấu. Thay vì coi xiếc tui ham hố coi những đoạn thể hiện chemistry giữa 2 nv hơn, cơ mà thường đam mỹ cũng ko thể đáp ứng tui ở điểm này. Với cả cũng ko nên trách ng ta, tui thường chỉ thích mấy cặp đôi hoàn cảnh đi cùng cái chemistry củ chuối ngắn ngủi. Thứ lỗi cho tui ko thể chịu đc những tình cảm đã hư cấu thì chớ lại còn ra vẻ dài lâu. Tui cũng ngán ngẩm mấy cái plot đơn thuần mà cứ thích tỏ ra sâu sắc. Cố gắng tạo ra 1 cái plot hoành tráng xuyên lục địa các loại kèm theo dàn nv đông đếm ko hết trên mười đầu ngón tay, nhưng vì đầu óc tác giả ko đủ tầm nên sức liên kết yếu, chemistry giữa các nv mờ nhạt, cốt truyện ban đầu có hứa hẹn thế nào thì đến giữa đều mông lung còn về cuối thì khỏi phải bàn, rệu rã hết cả.
Vậy tại sao tui vẫn thỉnh thoảng coi, vì chắc tui thiếu tình cảm nên vẫn muốn đi đâm chọt hóng hớt chemistry dù ít ỏi nhưng vẫn coi là có của nhà ng ta. Ví thử cái truyện võng du Cảm ơn em vẫn cuời, nói thật ko vì cái tựa thì tui chẳng bao h động đến 1 cái võng du nào đâu, nói chung vẫn mắc những yếu điểm cơ bản của đam mỹ nhưng quyển 1 thì tui ko thể chê đc, chemistry giữa các nv từ chính đến phụ cực tốt công thêm cách dựng truyện, đan cài tình tiết thông minh,tui chưa từng gặp 1 cái đam mỹ nào có quyển mở đầu nào tốt như truyện này. Đáng tiếc 2 quyển về sau thì cái sự máu chó tăng dần đều nên tui chán ko muốn nói nữa. Hoặc ko thì cái kiểu hoàn toàn ko có plot như Ngủ ngon Paris, trời ơi ngọt đến sâu răng, rõ ràng chẳng làm j, rõ ràng chả có biến cố chi, rõ ràng cứ kiểu ở bên nhau như điều hiển nhiên thế, mà tui coi 2 bạn thể hiện, khẳng định tình cảm dành cho nhau mà mê người, phải cảm ơn chị tác giả vs những hiều biết sâu sắc về văn học đã mang đến câu chuyện của 2 bạn chất thơ, sự lãng mạn thuần túy mà tui cho rằng thật hiếm thấy ở đam mỹ. Từ đó chị thành tác giả đam mỹ yêu thích của tui luôn. Nói chuyện đam mỹ nhẹ nhàng, thật khó mà ko nhắc đến Thế gian đẹp nhất trong làn gió, cũng là 1 đam mỹ tui chọn do cái tên, cũng có quyển 1 hay ho với chemistry giữa các nv tốt cùng cách kể theo ngôi thứ 1 phát huy tất cả những cái j có thể coi là thế mạnh, cơ mà đến quyển 2 thì cách kể theo ngôi thứ 1 này bộc lộ yếu điểm khôn cùng kéo theo cả quyển 2 xuống theo luôn, tui cũng chưa từng gặp cái đam mỹ nào mà ưu điểm lại có thể biến thành nhược điểm hại chết cả 1 câu chuyện nhanh như vậy. Còn một kiểu truyện, mà plot như thế nào tui cũng ko thể mở mồm ra hạch sách, vì tui quá thích nv, đó là Diary in grey tower, thật khó mà có đam mỹ nào mà cảm xúc của tui đồng hành cùng cảm xúc nv nhiều đến vậy, khi Alan theo đuổi Andemund, khi Andemund yêu cầu Alan đợi anh, khi Andemund gặp lại 1 Alan mất trí nhớ hỏi: “Cưng à, em muốn anh theo đuổi em bằng cách nào?” Với bối cảnh nước Anh những năm 60 cùng năng lực ngôn từ tuyệt vời của editor, tui cảm thấy câu chuyện đi theo hướng diễm tình nhiều hơn là ngôn tình, đó có lẽ cũng là lý do mà tui dành nhiều yêu thích cho câu chuyện đến vậy.
Xoay đi xoay lại kể cả những đam mỹ tui kể trên cũng chả bao h có thể thiếu những bóng dáng soái ca này nọ, ảnh ko hư cấu ở thân thế thì cũng hư cấu trong tình cảm. Nói thật thà cứ cho anh hư cấu ở thân thế đi tui còn cảm thấy mình vẫn có thể mơ mộng mà chịu đc, chớ những anh hư cấu trong tình cảm thì tui cho là tác giả viết vậy thiệt hư cấu quá, tui ko tin có những kẻ có thể kiên định với con đường mình đã chọn mà gạt bỏ triệt để tình cảm của bản thân lẫn tình cảm đối phương như Lâm Nhược Thần của Thu vũ vi lương. Một cái kiểu áp đặt kinh khủng của tác giả lên tâm lý và hành xử của nhân vật, cảm giác như LNT đã muốn đến vs Khưu Thiên lắm rồi nhưng chị tác giả vẫn nhất quyết ko cho, làm tui chẳng thích nổi 1 tẹo của LNT và bớt thích Thu vũ vi lương đi nhiều lắm. Khưu Thiên có sự trưởng thành về tâm lý là thế, có char-dev tử tế gãy gọn là thế, không khí truyện trầm trầm nhẹ nhàng u buồn là thế mà bị phá hỏng chỉ bởi cái sự quá cố chấp của tác giả biểu hiện qua cái cố chấp của LNT. Trong Thu vũ vi lương, tui tin nhiều ng sẽ bảo rẳng KH là soái ca, yêu LNT đến mù măt, theo đuổi đến hụt cả hơi, nhưng tui cho rẳng soái ca ở đây lại chính là LNT. Cái kiểu soái ca của LNT ko phải kiểu hiển hiện lồ lộ, mà là cái kiểu cố chấp vô lý vs quan điểm tình cảm ảnh đã chọn, bất chấp tác động kinh hồn của cả nv khác lẫn cốt chuyện mà ko có lấy nửa điểm lung lay. Ảnh như vậy tui chả khen anh đâu, tui cho là ảnh ko có phát triển nhân vật thôi, tóm lại là quá bất biến. Dưới góc độ nv, ảnh là nv nhàm chán; dưới góc độ con người, ảnh còn ko tồn tại.
Thôi thiệt tui cũng ko biết nói cái j nữa, lảm nhảm cũng đủ nên cũng giải tỏa đc ít nhiều rồi. À quên mất
ちょっと早いですが、明けましておめでとう! 2016、良い年になってくださいね!
Chính vì bởi cái tâm lý bứt rứt như thế nên tui quyết định sẽ coi 1 cái chi đấy đơn giản, thế nên tui chọn 1 cái đam mỹ dài tầm trung để đọc bừa. Cũng chẳng phải kiệt tác xuất thần j, đam mỹ nói đi nói lại vẫn chỉ là đam mỹ mà thôi, muôn đời mạnh ở những cái mạnh, yếu ở những cái yếu. Không phải là 2 nv xuất sắc j, plot cũng ăn may rồi từa lưa nhiều chỗ lắm. Tình cảm cũng có đi có lại, 1 ng chạy 1 ng đuổi, bỏ đi rồi quay về, tan hợp ko biết bao nhiêu lần, xiếc thì cũng có nhưng tui chỉ thấy dông dài, soái ca lại càng ko phải nói, cứ nhan nhản nhìn mà thấy ngứa mắt, nói chung là 1 cái đam mỹ điển hình thôi tuy tui cũng tin rằng tác giả cũng cố làm cái j mới đấy nhưng nó ko ra. Cơ mà lại khiến tui bận lòng ấy. Có lẽ tại câu chuyện 2 bạn đến với tui trong cái thời điểm năm mới cận kề, ai cũng có lọ có chai mà tui hơi bơ vơ một tí, nhìn thấy thg khác hạnh phúc đong đầy thì hơi chạnh lòng mà nhìn lại cái sự hẩm hiu của bản thân nên có hơi nhức mắt. Mà tựa truyện nói 2 bạn là những kẻ cặn bã mà tui chả thấy 2 bạn cặn bã chỗ nào cơ, thứ lỗi cho tui mắt cận đẹo kính nên nhìn 2 bạn tận tình đến thế, nhiệt tâm đến thế, soái ca đến thế ra thì kiếm ko ra cặn bã chỗ nào. Thôi tóm lại là các bạn có soái ca, tui thì ko nên tui ngồi nhà viết cho 2 bạn mấy dòng ko đầu ko đũa.
Ây ây chán quá nên tui đi chê bai 1 tí nhỉ. Nói đến cái mạnh của đam mỹ, cốt truyện dù có cố gắng phức tạp hóa đến đâu thì vẫn chung 1 mô-típ, khá đơn thuần, ko phải tốn công suy nghĩ, cái j ko hiểu thì next, cũng ko ảnh hưởng đến câu chuyện. Cái yếu thì cũng tại đơn thuần quá nên ko có cái chi mới cả, nhiều lúc rất nhàm chán, đến cảnh xiếc tui cũng chả thèm xem, toàn tua mạnh, có j đâu mà xem, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy đông tác này nọ kia mà cứ thích nói dông dài, tui chịu ko thấu. Thay vì coi xiếc tui ham hố coi những đoạn thể hiện chemistry giữa 2 nv hơn, cơ mà thường đam mỹ cũng ko thể đáp ứng tui ở điểm này. Với cả cũng ko nên trách ng ta, tui thường chỉ thích mấy cặp đôi hoàn cảnh đi cùng cái chemistry củ chuối ngắn ngủi. Thứ lỗi cho tui ko thể chịu đc những tình cảm đã hư cấu thì chớ lại còn ra vẻ dài lâu. Tui cũng ngán ngẩm mấy cái plot đơn thuần mà cứ thích tỏ ra sâu sắc. Cố gắng tạo ra 1 cái plot hoành tráng xuyên lục địa các loại kèm theo dàn nv đông đếm ko hết trên mười đầu ngón tay, nhưng vì đầu óc tác giả ko đủ tầm nên sức liên kết yếu, chemistry giữa các nv mờ nhạt, cốt truyện ban đầu có hứa hẹn thế nào thì đến giữa đều mông lung còn về cuối thì khỏi phải bàn, rệu rã hết cả.
Vậy tại sao tui vẫn thỉnh thoảng coi, vì chắc tui thiếu tình cảm nên vẫn muốn đi đâm chọt hóng hớt chemistry dù ít ỏi nhưng vẫn coi là có của nhà ng ta. Ví thử cái truyện võng du Cảm ơn em vẫn cuời, nói thật ko vì cái tựa thì tui chẳng bao h động đến 1 cái võng du nào đâu, nói chung vẫn mắc những yếu điểm cơ bản của đam mỹ nhưng quyển 1 thì tui ko thể chê đc, chemistry giữa các nv từ chính đến phụ cực tốt công thêm cách dựng truyện, đan cài tình tiết thông minh,tui chưa từng gặp 1 cái đam mỹ nào có quyển mở đầu nào tốt như truyện này. Đáng tiếc 2 quyển về sau thì cái sự máu chó tăng dần đều nên tui chán ko muốn nói nữa. Hoặc ko thì cái kiểu hoàn toàn ko có plot như Ngủ ngon Paris, trời ơi ngọt đến sâu răng, rõ ràng chẳng làm j, rõ ràng chả có biến cố chi, rõ ràng cứ kiểu ở bên nhau như điều hiển nhiên thế, mà tui coi 2 bạn thể hiện, khẳng định tình cảm dành cho nhau mà mê người, phải cảm ơn chị tác giả vs những hiều biết sâu sắc về văn học đã mang đến câu chuyện của 2 bạn chất thơ, sự lãng mạn thuần túy mà tui cho rằng thật hiếm thấy ở đam mỹ. Từ đó chị thành tác giả đam mỹ yêu thích của tui luôn. Nói chuyện đam mỹ nhẹ nhàng, thật khó mà ko nhắc đến Thế gian đẹp nhất trong làn gió, cũng là 1 đam mỹ tui chọn do cái tên, cũng có quyển 1 hay ho với chemistry giữa các nv tốt cùng cách kể theo ngôi thứ 1 phát huy tất cả những cái j có thể coi là thế mạnh, cơ mà đến quyển 2 thì cách kể theo ngôi thứ 1 này bộc lộ yếu điểm khôn cùng kéo theo cả quyển 2 xuống theo luôn, tui cũng chưa từng gặp cái đam mỹ nào mà ưu điểm lại có thể biến thành nhược điểm hại chết cả 1 câu chuyện nhanh như vậy. Còn một kiểu truyện, mà plot như thế nào tui cũng ko thể mở mồm ra hạch sách, vì tui quá thích nv, đó là Diary in grey tower, thật khó mà có đam mỹ nào mà cảm xúc của tui đồng hành cùng cảm xúc nv nhiều đến vậy, khi Alan theo đuổi Andemund, khi Andemund yêu cầu Alan đợi anh, khi Andemund gặp lại 1 Alan mất trí nhớ hỏi: “Cưng à, em muốn anh theo đuổi em bằng cách nào?” Với bối cảnh nước Anh những năm 60 cùng năng lực ngôn từ tuyệt vời của editor, tui cảm thấy câu chuyện đi theo hướng diễm tình nhiều hơn là ngôn tình, đó có lẽ cũng là lý do mà tui dành nhiều yêu thích cho câu chuyện đến vậy.
Xoay đi xoay lại kể cả những đam mỹ tui kể trên cũng chả bao h có thể thiếu những bóng dáng soái ca này nọ, ảnh ko hư cấu ở thân thế thì cũng hư cấu trong tình cảm. Nói thật thà cứ cho anh hư cấu ở thân thế đi tui còn cảm thấy mình vẫn có thể mơ mộng mà chịu đc, chớ những anh hư cấu trong tình cảm thì tui cho là tác giả viết vậy thiệt hư cấu quá, tui ko tin có những kẻ có thể kiên định với con đường mình đã chọn mà gạt bỏ triệt để tình cảm của bản thân lẫn tình cảm đối phương như Lâm Nhược Thần của Thu vũ vi lương. Một cái kiểu áp đặt kinh khủng của tác giả lên tâm lý và hành xử của nhân vật, cảm giác như LNT đã muốn đến vs Khưu Thiên lắm rồi nhưng chị tác giả vẫn nhất quyết ko cho, làm tui chẳng thích nổi 1 tẹo của LNT và bớt thích Thu vũ vi lương đi nhiều lắm. Khưu Thiên có sự trưởng thành về tâm lý là thế, có char-dev tử tế gãy gọn là thế, không khí truyện trầm trầm nhẹ nhàng u buồn là thế mà bị phá hỏng chỉ bởi cái sự quá cố chấp của tác giả biểu hiện qua cái cố chấp của LNT. Trong Thu vũ vi lương, tui tin nhiều ng sẽ bảo rẳng KH là soái ca, yêu LNT đến mù măt, theo đuổi đến hụt cả hơi, nhưng tui cho rẳng soái ca ở đây lại chính là LNT. Cái kiểu soái ca của LNT ko phải kiểu hiển hiện lồ lộ, mà là cái kiểu cố chấp vô lý vs quan điểm tình cảm ảnh đã chọn, bất chấp tác động kinh hồn của cả nv khác lẫn cốt chuyện mà ko có lấy nửa điểm lung lay. Ảnh như vậy tui chả khen anh đâu, tui cho là ảnh ko có phát triển nhân vật thôi, tóm lại là quá bất biến. Dưới góc độ nv, ảnh là nv nhàm chán; dưới góc độ con người, ảnh còn ko tồn tại.
Thôi thiệt tui cũng ko biết nói cái j nữa, lảm nhảm cũng đủ nên cũng giải tỏa đc ít nhiều rồi. À quên mất
ちょっと早いですが、明けましておめでとう! 2016、良い年になってくださいね!